...:Fam [A7] ver.2:...
Chào mừng bạn đã đến với Fam [A7]- một forum hoạt động với tiêu chí chia sẻ kiến thức học tập và giải trí lành mạnh! Nếu bạn thích hãy tham gia với tụi mình nhá! Chúc bạn lun vui vẻ

-‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’-
>> Đăng nhập : Bạn đã có tài khoản ở forum click vào để gõ ID và password.
>> Đăng ký : Bạn chưa có tài khoản ở forum, đăng ký 1 tài khoản để tham gia thảo luận.
===========================================
...:Fam [A7] ver.2:...
Chào mừng bạn đã đến với Fam [A7]- một forum hoạt động với tiêu chí chia sẻ kiến thức học tập và giải trí lành mạnh! Nếu bạn thích hãy tham gia với tụi mình nhá! Chúc bạn lun vui vẻ

-‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’-
>> Đăng nhập : Bạn đã có tài khoản ở forum click vào để gõ ID và password.
>> Đăng ký : Bạn chưa có tài khoản ở forum, đăng ký 1 tài khoản để tham gia thảo luận.
===========================================
...:Fam [A7] ver.2:...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  MuzikMuzik  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
truyện ngắn O'Henry^.^ Collapse_tcat
Demo.8forum.biz

Share|
Tiêuđề

truyện ngắn O'Henry^.^

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giảThông điệp

queen
[V]ip Teen
queen

Nữ
Tổng số bài gửi : 815
Age : 31
Đến từ : Dưới mặt đất mới chuj lên !!!~_*
Job/hobbies : organ, guitar...music
Điểm thưởng :

truyện ngắn O'Henry^.^ Left_bar_bleue90 / 10090 / 100truyện ngắn O'Henry^.^ Right_bar_bleue

Registration date : 09/08/2008

Bài gửiTiêu đề: truyện ngắn O'Henry^.^ truyện ngắn O'Henry^.^ I_icon_calendarSun Aug 17, 2008 11:56 am

Người con gái


Trên hàng chữ mạ vàng trên nền kính của cánh cửa phòng 962 là dòng chữ: “Robbins & Hartley, môi giới chứng khoán” Người thư kí vừa rời khỏi. Đó là năm phút trước, và với những bước đi nặng nề của một chú ngựa Percheron, những người đàn bà gày gò đang phủ mây đen lên tòa nhà văn phòng hai mươi tầng. Hơi nóng của không khí hòa với vỏ chanh, khói than đá và dầu cá voi chui vào qua những cánh cửa sổ mở hé.
Robbins, năm mươi, mang một nét gì đó gọi là vẻ đẹp của sự thừa cân, say mê những đêm đầu tiên và những phòng khách sạn có trồng cọ, giả bộ ghen tị với người đồng sự được đi làm xa.
“Cậu sẽ có việc gì đó để làm trên chuyến đi tối nay”, anh nói. “Một thằng cha sống ngoài thành phố như cậu có thể ngồi ở hiên nhà nhâm nhi li rượu, ngắm trăng và nghe tiếng dế kêu. Còn gì tuyệt hơn thế?”
Hartley, hai mươi chín, nghiêm túc, gầy, ưa nhìn, nóng tính, thở dài và hơi nhăn mặt.
“Ừ”, anh nói, “Chúng tôi luôn có những đêm mát mẻ ở Floralhurst, nhất là vào mùa đông”.
Một người đàn ông mang một vẻ bí ẩn bước vào cửa và tới chỗ Hartley.
“Tôi đã tìm thấy nơi cô ấy ở”, anh ta thông báo với một giọng gần như thì thầm.
Hartley quắc mắt nhìn anh ta trong trạng thái im lặng tuyệt đối. Trong lúc ấy, Robbins vớ lấy cây gậy, chỉnh lại cà vạt về vị trí ưa thích, và với một cái gật đầu yêu đời rời khỏi văn phòng để đi tìm những thú vui đô thành.
“Đây là địa chỉ”, người thám tử nói với giọng tự nhiên hơn do thiếu mất một người khán giả làm nền.
Hartley cầm lấy một mảnh giấy được xé ra từ một quyển sách trinh thám cũ bẩn. Trên đó là dòng chữ bằng bút chì “Vivienne Arlington, số 341, phố X, đang chăm sóc bà McComus”

“Chuyển đến từ tuần trước”, người thám tử nói. “Bây giờ, nếu ông muốn mọi góc tối trở nên sáng rõ, ông Hartley, tôi có thể làm công việc dạng này không thua bất cứ người nào ở thành phố này. Chỉ cần bảy đô một ngày và phụ trội. Có thể gửi báo cáo đánh máy hàng ngày, kèm theo…”
“Anh chỉ cần làm đến thế thôi,” người broker ngắt lời. “Đây không phải là một trường hợp dạng đó. Tôi chỉ đơn thuần muốn địa chỉ của cô ấy. Tôi phải trả anh bao nhiêu?”
“Một ngày công”, nhà trinh thám nói. “Mười pao”
Hartley trả tiền và để anh ta đi. Sau đó, Hartley rời văn phòng và lên một chiếc xe Broadway. Trên con đường huyết mạch lớn đầu tiên của chuyến đi anh lên một chuyến xe đi về hướng đông và xuống ở một đại lộ sa sút, nơi những kiến trúc xưa từng một thời là niềm tự hào và thiên đường của thành phố.
Đi qua vài quảng trường, anh tới một tòa nhà mà anh đang tìm kiếm. Đó là một dãy nhà mới, khắc trên cánh cổng bằng đá rẻ tiền cái tên nghe rất kêu “nhà Vallambrosa”. Thang thoát hiểm dẫn zích-zắc xuống đằng trước, chất đầy những đồ gia dụng, quần áo đang phơi và những đứa trẻ la khóc bị đuổi ra bởi cái nóng giữa hè. Đây đó một cây cao su nhợt nhạt nhoi lên trên đống đồ tạp nham, như thể thắc mắc về cái vương quốc mà nó đang ở đó là cây cối, thú vật hay nhân tạo.
Hartley nhấn cái nút “McComus”. Cái then cửa được kéo ra nhanh nhẹn bỗng trở nên từ từ và lưỡng lự, như thể đang dò xét xem đó có thể là một người bạn đáng mến hay một kẻ đòi nợ. Hartley bước vào và bắt đầu leo lên gác với cung cách của người đi tìm bạn của họ trong một “dãy nhà khối”, giống như cách một đứa nhóc trèo lên cây táo, dừng lại khi gặp thứ mà nó muốn.
Khi lên tầng bốn, anh thấy Vivienne đứng ở một cánh cửa mở. Nàng mời anh vào trong với một cái gật đầu và một nụ cười tươi sáng, chân thành. Nàng đặt một chiếc ghế gần cửa sổ cho anh ngồi, và tựa mình một cách duyên dáng cạnh một trong những món đồ nội thất Jekyll-and–Hyde.
Hartley ném cho nàng một cái nhìn liếc mắt, thăm dò và tôn trọng trước khi nói, và tự nhủ với mình rằng anh đã chọn không nhầm người.
Vivienne khoảng hai mươi mốt,. Nàng thuộc tuýp người Saxon điển hình. Tóc nàng là một khối vàng hung đỏ, từng sợi nhỏ trên mái tóc gọn gàng tỏa sáng với một nét rực rỡ đặc biệt và một sắc vẻ thanh nhã. Sự hài hòa hoàn mĩ được tìm thấy trên nước da trắng ngà và đôi mắt tựa biển xanh sâu thẳm ngước nhìn thế giới với vẻ ngây thơ dịu dàng của một nàng tiên cá ở một dòng suối chưa được con người biết đến. Thân hình nàng khỏe mạnh và sở hữu vẻ duyên dáng tự nhiên. Dù với tất cả sự rõ ràng về đường nét và màu sắc của người phương Bắc, vẫn còn chút gì ở nàng hương vị miền nhiệt đới, một thứ gì ở sự thiếu sinh khí trên dáng vẻ ủ ê của nàng, ở vẻ nhàn nhã trong cái kiêu kì tinh tế biểu lộ sự thỏa mãn và thoải mái toát lên dù chỉ qua cách nàng hít thở- một thứ gì như cho phép nàng cái quyền được tồn tại như một sản phẩm hoàn mĩ của tạo hóa và được ngưỡng mộ ngang với một bông hoa quí hiếm hoặc vài chú chim bồ câu xinh đẹp, trắng muốt giữa những đồng loại tầm thường.
Nàng vận một chiếc áo chẽn màu trắng và một chiếc váy tối màu- bộ trang phục kín đáo của một cô gái ngây thơ hay một nữ công tước.
“Vivienne”, Hartley nói, nhìn nàng như van vài, “Em đã không trả lời bức thư của anh. Phải mất gần một tuần tìm kiếm anh mới tìm được đến nơi em chuyển đến. Tại sao em để anh phải chờ đợi khi mà em biết anh đang khắc khoải đợi chờ để được gặp em và nghe em nói?”
Người con gái nhìn ra ngoài cửa sổ mơ màng.
“Anh Hartley”, nàng lưỡng lự nói, “Tôi không biết nói thế nào. Tôi hiểu tất cả những lợi ích trong lời đề nghị của anh, và đôi khi tôi cảm thấy chắc chắn mình có thể bằng lòng với anh. Nhưng một lần nữa, tôi lại nghi ngờ. Tôi là một cô gái sinh ra ở thành phố, và tôi sợ không thể hòa mình vào cuộc sống lặng lẽ ở ngoại ô”.
“Cô gái yêu dấu của tôi ơi”, Hartley nói, giọng sôi nổi, “Chẳng nhẽ anh chưa nói với em rằng em có thể có mọi thứ mà trái tim em mong ước trong khả năng mà anh có thể cho em? Em có thể lên thành phố tới nhà hát, đi mua sắm và thăm bạn bè thường xuyên tùy em nếu cần. Em có thể tin ở anh, em có tin không?”
“Hoàn toàn tin”, nàng nói, đưa đôi mắt thành thật tới anh với một nụ cười. “Em biết anh là người đàn ông tử tế nhất, và người con gái nào lấy được anh sẽ rất may mắn. Em đã biết tất cả về anh khi em còn ở nhà Montgomery”.
“Ah!” Hartley thốt lên, với vẻ êm dịu hồi tưởng trong ánh mắt, “Anh nhớ rõ buổi tối anh gặp em ở nhà Montgomery. Bà Montgomery đã khen em trước mặt anh suốt buổi tối. Và bà ấy nói không hề ngoa. Anh sẽ khó có thể quên được bữa tối hôm đó. Nào, Vivienne, hứa với anh. Anh muốn em. Em sẽ không bao giờ hối tiếc vì đã đi với anh. Không ai khác có thể cho em một mái nhà vừa ý.”
Nàng thở dài và nhìn xuống đôi bàn tay đang chắp lại.
Một nỗi nghi ngờ chợt túm lấy Hartley.
“Nói cho anh biết, Vivienne”, anh hỏi, ánh mắt sắc sảo nhìn nàng , “đã có một người khác… đã có một người khác đúng không?”
Nàng đỏ mặt
“Anh không nên hỏi điều đó, anh Hartley”, nàng nói, với thái độ bối rối. “Nhưng em sẽ nói cho anh. Đã có một người khác… nhưng anh ấy chưa có quyền gì… Em chưa hứa gì với anh ấy”.
“Tên anh ta?”, Hartley lạnh lùng yêu cầu.
“Townsend”.
“Rafford Townsend!” Hartley la lên, với cái quai hàm nghiến chặt lại một cách dữ tợn “Sao anh ta có thể đến gặp em? Sau tất cả những gì anh làm cho anh ta…”
“Ô tô của anh ta vừa mới đỗ ở dưới”, Vivienne nói, ngóng qua cửa sổ. “Anh ấy đang đến để nhận câu trả lời. Ôi em không biết phải làm gì!”
Chuông ở bếp kêu reng reng. Vivienne vội vã đi mở then cửa.
“Ở yên đây”, Hartley nói “Anh sẽ gặp anh ta ở dưới nhà”.
Townsend, trông giống một nhà quí tộc Tây Ban Nha trong bộ đồ sáng màu bằng vải tuýt, mũ Panama và bộ ria mép quăn, đi ba bước một lên gác. Anh ta dừng lại khi gặp ánh mắt của Hartley và lúc đó trông anh ta như một gã ngốc.
“Quay lại”, Hartley nói, dõng dạc, trỏ tay xuống dưới gác.
“Hullo!” Townsend nói, giả vờ ngạc nhiên “Sao thế?Anh làm gì ở đây hở ông bạn cũ?”
“Quay lại”, Hartley lặp lại, cứng rắn. “Luật rừng. Có muốn bị xé xác ra không? Tôi sẽ là người giết anh.”
“Tôi tới đây để tìm người thợ ống nước sửa phòng tắm”, Townsend nói một cách dũng cảm.
“Được”, Hartley nói. “Anh nên trát vữa vào cái linh hồn bội phản của mình. Nào, giờ thì quay lại”. Townsend đi xuống, miệng không ngớt làu bàu. Hartley quay lại cuộc theo đuổi của mình.
“Vivienne” anh nói như một mệnh lệnh. “Anh phải có em. Anh sẽ không nhận thêm một lời khước từ hoặc lẩn tránh”
“Khi nào anh muốn có em” nàng hỏi.
“Ngay bây giờ. Ngay khi em sẵn sàng”
Nàng đứng bình thản trước mặt anh và nhìn vào mắt anh.
“Anh đã dừng lại một giây để suy nghĩ chưa”, nàng nói, “rằng liệu em có đặt chân vào nhà anh khi Heloise còn ở đó?”
Hartley co rúm lại như thể bị dính một cú đánh bất ngờ. Anh khoanh tay và đi đi lại lại trên tấm thảm một hai vòng. “Cô ta sẽ đi”, anh tuyên bố dứt khoát, mồ hôi lấm tấm trên trán “Tại sao anh lại để cho người phụ nữ ấy khiến đời anh đau khổ? Chưa ngày nào anh không gặp rắc rối kể từ khi gặp cô ta. Em nói đúng, Vivienne. Heloise phải đi khỏi trước khi anh có thể đưa em về nhà. Nhưng cô ta sẽ đi. Anh đã quyết định rồi. Anh sẽ tống cô ta ra khỏi cửa”.
“Khi nào anh làm điều đó?” nàng hỏi.
Hartley nghiến răng và cau mày.
“Tối nay”, anh nói, giọng kiên quyết. “Anh sẽ đưa cô ta đi vào tối nay”
“Vậy”, Vivienne nói, “câu trả lời của em là ‘có’. Hãy đến đón em khi nào anh sẵn sàng”
Nàng nhìn vào đôi mắt anh với một ánh mắt ngọt ngào, chân thật. Hartley khó có thể tin được sự đầu hàng của nàng là sự thật, nó diễn ra quá nhanh và hoàn toàn.
“Hứa với anh”, anh nói đầy cảm xúc, “hứa danh dự”
“Hứa danh dự”, nàng lặp lại nhẹ nhàng.
Anh quay lại cửa và nhìn nàng trân trân một cách hạnh phúc, nhưng như một người chưa tin vào niềm mong ước đã trở thành hiện thực.
“Ngày mai”, anh nói, với ngón trỏ giơ lên như nhắc nhở.
“Ngày mai”, nàng lặp lại với nụ cười của sự chân thành.
Sau một giờ và bốn mươi phút Hartley bước ra khỏi tàu ở đồi Floralhurst. Một chuyến đi bộ ngắn trong mười phút đưa anh đến cái cổng của ngôi nhà hai tầng xinh xắn trên một bãi cỏ rộng và được chăm sóc cẩn thận. Đi được nửa quãng đường vào nhà anh bị một người đàn bà mái tóc đen huyền thắt bím mặc áo dài trắng mùa hè túm lấy, gần như bóp nghẹt anh mà không có lí do rõ ràng.
Khi họ bước vào hiên nhà cô ta nói:
“Mẹ sẽ tới đây. Xe đang đến đón bà ấy trong nửa tiếng nữa. Mẹ đến dùng bữa tối, nhưng không có bữa tối nào.”
“Anh có vài điều muốn nói với em” Hartley nói “Anh đã nghĩ sẽ nói với em từ tốn, nhưng khi mẹ đã đến đây thì có thể chúng ta sẽ không nói chuyện được”.
Anh cúi xuống ghé vào tai cô ta thì thầm một điều gì đó.
Vợ anh hét lên. Mẹ cô đang bước đến hiên nhà. Nàng la lên một lần nữa, niềm vui sướng của một người phụ nữ đáng yêu và được cưng chiều.
“Ôi, mẹ” Nàng khóc sung sướng, ”Mẹ biết không? Vivienne sẽ tới nấu ăn cho chúng ta! Cô ấy là người đã ở với nhà Montgomery cả một năm trời. Và giờ, Billy, anh yêu dấu,”, nàng kết thúc, “Anh phải vào ngay bếp và đuổi con Heloise đi. Nó lại say rượu suốt cả ngày hôm nay”.


Hãy cảmơn bài viết của queen bằng cách bấm vào "" nhé!!!

Về Đầu Trang Go down

Tiêuđề

truyện ngắn O'Henry^.^

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
.::Host up ảnh miểnphí: Clickhere! - Hướng dẩn sử dụng Diễn đàn:Clickhere!::.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
...:Fam [A7] ver.2:... :: -:¦:-Góc học tập [A7]-:¦:- :: [C]ác môn xã hội :: [V]ăn-